Bạch Ái
Chương 1
1.
[Bạch Ái, lúc nào tôi tỏ tình với em!]
[Trước mặt cả lớp, em đừng có nói bậy!]
Thấy tôi không hề vì lời anh ta nói mà cảm thấy tự ti, ngược lại không chút do dự lựa chọn đi đến đối chất với anh ta, trong mắt Vương Việt thoáng hiện lên một tia hoảng loạn.
Dù sao thì có lẽ không ai ngờ được, tôi vốn ít nói, bất kể gặp chuyện gì cũng không muốn phản bác, lúc này lại đột nhiên thay đổi thái độ, đối chất với Vương Việt, hơn nữa khí thế này rõ ràng rất mạnh.
[Em nói bậy?]
Tôi khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng, nhìn Vương Việt trước mặt như chú hề đang nhảy nhót, trên mặt đầy vẻ chế giễu khinh thường.
[Em có tin nhắn anh mấy ngày trước hẹn tôi đi chơi, ngày thường thấy anh là người thành thật, không muốn nói ra chuyện anh tỏ tình thất bại khiến anh mất mặt.]
[Ai ngờ em lại nhìn nhầm người, không ngờ anh lại là loại người này, trước đó còn nói thích em, sau khi bị em từ chối thì quay sang bịa đặt tin đồn về em trước mặt cả lớp.]
[Rốt cuộc là ai nói bậy?]
Tôi ngẩng cằm nhìn Vương Việt, ánh mắt không hề có chút chột dạ nào, ánh mắt không hổ thẹn và khí chất hờ hững tỏa ra xung quanh, rõ ràng trái ngược với Vương Việt đang hoảng loạn.
Anh ta sẽ hoảng loạn, cũng đúng là vì mấy đêm trước cách đây vài ngày, anh ta thực sự đã nhắn tin cho nguyên chủ hẹn cô ra ngoài muốn tỏ tình với cô.
Còn anh ta, cũng thực sự bị nguyên chủ từ chối.
[Nói đi Vương Việt, có muốn em đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của chúng ta ba ngày trước lên nhóm lớp cho mọi người xem không?]
[Vừa hay cũng cho mọi người xem, Vương Việt anh là một kẻ hẹp hòi, chua ngoa, bị con gái từ chối thì bịa đặt tin đồn nhảm nhí để trả thù!]
Tôi vừa nói vừa định mở điện thoại, tìm nhật ký trò chuyện của chúng tôi, chụp ảnh màn hình rồi đăng lên nhóm lớp.
Gặp phải người bịa đặt tin đồn nhảm nhí trước mặt, bước đầu tiên là đừng vội thanh minh, đặc biệt là khi người bịa đặt tin đồn nhảm nhí về bạn là người quen bên cạnh bạn, mọi lời bạn nói đều sẽ trở thành lời biện bạch nhợt nhạt.
Làm cho nước đục ngầu, tìm bất kỳ lý do nào để đổ lỗi nhằm kéo sự chú ý của mọi người, kéo dài thời gian hết mức có thể để tìm bằng chứng, hoặc để đối phương lộ chân tướng!
Vương Việt nhất thời nổi nóng, bị mấy câu nói của tôi chọc tức đến mức mặt đỏ bừng, chỉ vào mũi tôi rồi gào lên:
[Cách đây ba ngày, tao tận mắt nhìn thấy mày đi vào ngõ với một người đàn ông, tận mắt nhìn thấy mày bị người ta đè lên tường]
[Vương Việt anh đừng nói nữa!]
Nói đến thời điểm quan trọng kích động, Liễu Vi Vi vốn đứng một bên không nói gì đột nhiên lên tiếng, kịp thời cắt ngang lời anh ta.
Thời điểm này thật khéo!
Chỉ thấy cô ta đứng một bên, vẻ mặt hoảng loạn, khuôn mặt thanh tú vô hại đầy vẻ lo lắng.
Cô ta nắm chặt lấy tay áo Vương Việt, nhỏ giọng nói với anh ta:
[Chuyện này không thể nói lung tung được, huống hồ trước đây anh không phải đã hứa với em là không nói chuyện này ra ngoài sao?]
Giọng nói không lớn nhưng trước mặt mọi người khi cô ta nói lời này, trong lớp im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nói xong, cô ta như thể không hề để ý đến ánh mắt thay đổi của mọi người xung quanh, đi về phía tôi, ân cần an ủi tôi:
[Bạch Ái, Vương Việt anh ấy chỉ là nhất thời nóng nảy, cậu đừng để bụng.]
[Sắp vào lớp rồi, cậu có thể đi cùng tớ ra nhà vệ sinh không, tớ…]
[Cậu đã kể chuyện tối hôm đó của chúng ta ở ngõ cho Vương Việt rồi sao?]
Tôi quay đầu nhìn Liễu Vi Vi, đôi mắt đã ngập tràn sương mù, đáy mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Tôi ôm ngực: [Hôm đó cậu không phải nói sắp thi đại học rồi, cậu không muốn gây chuyện, sợ chuyện này bị người khác biết sẽ hủy hoại danh tiếng của cậu nên bảo mình đừng báo cảnh sát, đừng nói ra ngoài sao?]
Tôi nhìn Liễu Vi Vi đang dần hoảng loạn, không chút do dự hất tay cô ta ra, không thể tin nổi nói với cô ta:
[Liễu Vi Vi, sao cô có thể như vậy!]
[Hôm đó tôi vì cứu cậu tớ mới đi vào ngõ với người ta, tớ còn suýt bị mấy tên đó xâm hại.]
[cậu sợ chuyện thì tớ không sợ sao? Cậu có biết mấy ngày nay vì một câu cậu khóc lóc cầu xin tớ đừng báo cảnh sát mà tớ đã liên tục gặp ác mộng ba đêm không? Lúc đó không phải cậu nói chúng ta cùng nhau giữ bí mật, coi như chuyện này chưa từng xảy ra sao?]
[Kết quả thì sao? Cậu quay đầu đã kể chuyện này cho người khác, cậu coi tớ là đồ ngốc để đùa cợt sao!]
Tôi không hề kiềm chế âm lượng và cảm xúc của mình, cố gắng diễn tả nỗi đau lòng và bất lực khi bị bạn thân phản bội.
Cả người tôi tức đến đỏ bừng cả mắt, run rẩy toàn thân.
[Không phải... Tớ không]
Liễu Vi Vi muốn biện giải nhưng tôi làm sao có thể cho cô ta cơ hội.
[Lúc cậu mới chuyển đến lớp này, không ai muốn làm bạn với cậu, là tớ xin phép thầy cho cậu làm bạn cùng bàn với tớ, cậu nói cô không theo kịp tiến độ, cũng là tớ sau giờ học đã hy sinh thời gian của mình để kèm cặp cậu.]
Nói đến đây, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi khỏi hốc mắt tôi, khiến mọi người gần như ngây người.
Dù sao thì trong ấn tượng của mọi người, gia cảnh tôi khá giả, thành tích học tập xuất sắc, lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, rất ít khi cười với người khác.
Càng không cần phải nói đến việc khi đối mặt với Vương Việt, tôi còn tỏ ra kiêu ngạo, không khúm núm, sao tự nhiên lại khóc!
Nói cách khác, nếu không phải thực sự chịu uất ức quá lớn thì tôi làm sao có thể khóc được!
Trong nguyên tác không phải miêu tả Liễu Vi Vi như một đóa hoa trắng dễ vỡ, yếu đuối và thích khóc sao?
Tôi muốn xem xem, giữa tôi và cô ta, ai mới là người có thể lấy nước mắt động lòng người hơn.
[Tớ coi cậu là bạn thân nhất của mình trong lớp này, tớ thậm chí có thể vì cậu mà bất chấp tất cả nhưng cuối cùng nhận lại được gì?]
[Cậu thế mà lại phản bội lời hứa của chúng ta, không những kể chuyện này cho người khác biết, còn phủi sạch trách nhiệm của mình.]
[Liễu Vi Vi, Bạch Á tôi rốt cuộc có chỗ nào đối xử tệ với cậu, mà khiến cậu đối xử với tớ như vậy!]
Những học sinh đứng xem cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù tôi không nói rõ nhưng rất nhanh đã nắm bắt được một số từ khóa quan trọng trong những lời tôi vừa nói.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Liễu Vi Vi đột nhiên trở nên sâu sắc hơn, chỉ trỏ cô ta nói:
[Tôi đã nói mà, nhà Bạch Á giàu có như vậy, sao có thể làm ra chuyện như vậy thì ra là vì Liễu Vi Vi.]
[Vừa rồi còn giả vờ giả vịt thay người ta biện giải, hóa ra là đã sớm phủi sạch trách nhiệm của mình rồi!]
[Có người bạn như vậy, Bạch Á thật đáng thương.]
Hầu hết những người lên tiếng đều là nữ sinh, dù sao cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đang là lúc bùng nổ lòng chính nghĩa.
Lúc này đã có nữ sinh thương cảm đưa khăn giấy cho tôi lau nước mắt, nhìn vào mắt tôi đầy vẻ thương hại.
Quả nhiên, người có thể đồng cảm với phụ nữ mãi mãi là phụ nữ.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn sang Liễu Vi Vi đang đỏ hoe mắt ở bên cạnh, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Đáng tiếc là không phải tất cả.
2.
Trong câu chuyện thanh xuân đau thương này, chủ yếu kể về nữ chính Liễu Vi Vi dưới sự đồng hành của nam chính Lâm Vũ, nữ chính đã cố gắng thoát khỏi bóng tối, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
Còn trong nguyên tác, bóng tối ám ảnh Liễu Vi Vi chính là bắt nguồn từ vụ tự sát của nguyên chủ không lâu sau đó.
Mọi chuyện bắt đầu từ ba ngày trước.
Nhà Liễu Vi Vi vì mẹ cô bị bệnh nặng nên đã vay nợ nặng lãi, sau khi mẹ cô mất, cha cô vì không chịu nổi món nợ khổng lồ này đã bỏ đi, trong nhà chỉ còn lại cô và bà nội đã già yếu.
Hôm đó tan học, Liễu Vi Vi không biết chuyện gì đã xảy ra, đứng ở cổng trường đợi nguyên chủ tan học trực nhật nhưng lại bị đám người cho vay nặng lãi chặn vào một con hẻm.
Nguyên chủ tan học, không thấy Liễu Vi Vi ở cổng trường, tìm kiếm một hồi mới nghe thấy tiếng Liễu Vi Vi trong ngõ, thế là cô ngốc nghếch này vì cứu bạn, không nói hai lời đã trực tiếp xông vào ngõ.
Nhưng không ngờ không những không cứu được Liễu Vi Vi, còn suýt nữa khiến bản thân cũng bị liên lụy.
Nếu không phải lúc đó có một chú tốt bụng tình cờ đi ngang qua hét lên một tiếng thì có lẽ đêm hôm đó đã xảy ra một cơn ác mộng không thể thay đổi.
Sau khi được cứu, nguyên chủ bình tĩnh lại, kéo Liễu Vi Vi đến đồn cảnh sát báo án.
Nhưng không biết dây thần kinh nào của Liễu Vi Vi bị trục trặc, cô ta lập tức ngăn nguyên chủ lại, lúc thì nói sợ bị trả thù sau này, lúc lại nói sắp thi đại học rồi sợ bị ảnh hưởng, thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống trước mặt nữ chính, cầu xin cô đừng báo cảnh sát, coi như tối nay mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.
Nguyên chủ không chịu nổi lời cầu xin của Liễu Vi Vi, cuối cùng đã đồng ý.
Nhưng không ngờ, sự mềm lòng nhất thời này của cô lại trực tiếp hại chết chính mình.
Liễu Vi Vi hẹn rằng chuyện này là bí mật giữa cô ta và nguyên chủ, sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.
Nhưng cô gái Liễu Vi Vi này lại phản bội lời hứa với nguyên chủ, kể chuyện này cho Vương Việt.
Cô ta lấy cớ là sợ nguyên chủ bị cô ta liên lụy, hy vọng Vương Việt có thể thay cô ta bảo vệ nguyên chủ nhưng thực tế khi kể chuyện này cho Vương Việt thì cô ta đã phủi sạch trách nhiệm của mình.
Vương Việt vốn đã ôm hận trong lòng vì bị nguyên chủ từ chối lời tỏ tình, thế là bắt đầu lợi dụng chuyện này điên cuồng tung tin đồn thất thiệt về nguyên chủ trong trường, thậm chí còn đăng chuyện này lên mạng, khiến nguyên chủ bị bạo lực mạng.
Nguyên chủ muốn giải thích, tìm Liễu Vi Vi muốn cô ta nói ra sự thật lúc đầu nhưng Liễu Vi Vi vẫn luôn quan tâm đến danh tiếng của mình, sợ tâm điểm dư luận chuyển sang mình sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học nên đã dùng cái chết để uy hiếp nguyên chủ, nhất quyết không chịu thay nguyên chủ làm sáng tỏ sự thật.
Nguyên chủ bị tạt một gáo nước bẩn, có miệng nhưng không có lời, lại bị bạn bè phản bội, cô ngốc nghếch nhất thời không nghĩ thông suốt, thế là trước nửa tháng thi đại học đã trực tiếp nhảy từ trên nóc tòa nhà dạy học của trường xuống, dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình.
Còn về phần Liễu Vi Vi, bề ngoài thì tỏ ra tự trách, nhưng thực tế lại lấy đó làm cái cớ để chiếm được sự thương hại và đồng cảm của nam chính.
Sau khi nữ chính chết, mối quan hệ của hai người càng thêm thân mật, thậm chí còn phát huy siêu thường trong kỳ thi đại học, đỗ vào Thanh Bắc, không những thế còn dùng học bổng để trả hết nợ nặng lãi.
Cuối cùng dưới sự động viên của nam chính, Liễu Vi Vi đã lấy hết can đảm bước vào đồn cảnh sát kể lại mọi chuyện, cuối cùng cô ta đã giành được danh tiếng là người dũng cảm.
Còn nữ chính thì rửa sạch lời đồn nhưng người đã chết rồi, lời đồn có được rửa sạch hay không, đối với cô còn quan trọng sao!
Một cô gái tốt bụng vì bạn bè mà hy sinh tất cả, cuối cùng lại đổi lấy một kết cục bi thảm.
Còn Liễu Vi Vi rõ ràng có thể đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện ngay khi cô bị vu khống nhưng cô ta vẫn luôn vì bản thân mình mà không chịu mở lời.
Thật là qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa!
Một người ích kỷ như vậy, dựa vào đâu mà có thể có một kết cục hoàn hảo!
[Vì cậu đã thất hứa trước, tớ cũng không muốn tiếp tục che giấu cho cậu nữa.]
[Kỳ thi đại học năm nào cũng có, tớ không thể vì cậu mà chịu đựng sự vu khống của người khác, sự trong sạch của con người chỉ có một lần, tớ không thể vì một lời hứa không có uy tín mà hủy hoại chính mình.]
[Tớ sẽ báo cảnh sát!]
Nói xong, tôi rút điện thoại ra định bấm 110.
Những cô gái xung quanh vỗ tay khen ngợi, không ai không bị những lời nói và sự dũng cảm của tôi lúc nãy làm cảm động, họ đều ủng hộ tôi.
Nhưng chưa kịp bấm điện thoại thì đã có một bàn tay thon dài giật lấy điện thoại từ tay tôi, ấn tắt màn hình.
[Không được báo cảnh sát!]