Ảnh Đế Là Tóc Vàng

Chương 4



Còn bình luận thì đã nổ tung.

 

[Tần Hách Thư và Kiều Dư đang nói thầm gì vậy, đều là người nhà, cho chúng tôi nghe có sao đâu?]

 

[Khốn kiếp, có ai biết đọc khẩu hình không, dịch cho tôi với nào.]

 

[Nếu hôm nay tôi không biết họ đang nói thầm gì thì một số thứ của tôi, ví dụ như nhan sắc, vóc dáng, phép tắc xã giao, phẩm chất tốt đẹp, tính cách tốt đẹp, thậm chí cả linh hồn đều sẽ bị hủy hoại.]

 

[Hai người yêu nhau có bao nhiêu lời thì thầm vậy? Không biết xấu hổ như vậy sao?]

 

[Đạo diễn làm ăn kiểu gì vậy? Không thể kéo gần ống kính một chút để tôi, một thành viên tôn quý của Salt Selection, nghe rõ hơn được sao?]

 

...

 

Lục Nhân thấy tôi và Tần Hách Thư cứ nói thầm với nhau, bắt đầu chuyển chủ đề sang chúng tôi.

 

[Dạo này Hách Thư và Kiều Dư hình như là khách quen trên hot search nhỉ, hai người quen nhau nhiều năm rồi à?]

 

Tần Hách Thư cười, gật đầu: [Đúng vậy, chúng tôi quen nhau vào kỳ nghỉ hè sau khi học xong lớp 12.]

 

[Có lẽ do tôi lớn tuổi rồi, cái hệ thống chiến lược gì đó là có ý gì vậy?]

 

Tôi hơi ngượng, không ngờ anh ấy lại nhắc đến chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.

 

Trong lòng thầm chửi vài câu, tôi nở nụ cười giải thích:

 

[Lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, không chọn cách đúng đắn để chia tay đàng hoàng.]

 

[Vậy bây giờ hai người là quan hệ gì?]

 

[Ờm... bạn bè thuần túy?]

 

Tôi liếc nhìn Tần Hách Thư, không chắc chắn nói.

 

Tôi không thể đi khắp nơi la hét rằng anh ấy là người dự bị của tôi chứ?!

 

[Bạn môi? Là quan hệ thường xuyên hôn nhau à?]

 

[Truyền đi, Tần Hách Thư và Kiều Dư thường xuyên hôn nhau!]

 

[Truyền đi, Tần Hách Thư và Kiều Dư hôn nhau mỗi ngày!]

 

[Truyền đi, Tần Hách Thư và Kiều Dư sắp kết hôn rồi!]

 

[Truyền đi, đêm tân hôn của Tần Hách Thư và Kiều Dư rất nồng nhiệt!]

 

...

 

Tần Hách Thư cười tươi nhìn tôi, giọng điệu khoe khoang:

 

[Kiều Kiều nói rồi, nếu một ngày nào đó cô ấy muốn yêu đương thì sẽ cân nhắc tôi đầu tiên!]

 

Ôi trời đất ơi, tôi nói lúc nào vậy, không phải là anh tự nói sao?!

 

[Hóa ra vẫn là người dự bị.]

 

[Cảm giác Tần Hách Thư là kiểu người đưa đồ ăn sáng cho Kiều Dư, bị Kiều Dư từ chối vì cô ấy đã có bạn trai, kết quả ngày hôm sau lại mua cả phần của bạn trai luôn.]

 

[Chồng nhỏ giặt quần lót bằng nước lạnh.]

 

[Nếu Tần Hách Thư đi thi não cá vàng thì dingdua và duida lại phải mở cuộc chiến giành người rồi.]

 

[Là fan cứng 5 năm, ban đầu định khuyên Tần Hách Thư đừng như vậy nhưng sau đó nghĩ lại thôi kệ, anh ấy thích thì cứ để anh ấy thích.]

 

...

 

8

 

Sáng sớm hôm sau, cả nhóm chúng tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ghi hình.

 

Nghề nghiệp đầu tiên chúng tôi chuẩn bị trải nghiệm là giáo viên.

 

Chúng tôi đều không có chứng chỉ sư phạm chuyên nghiệp, không thể để chúng tôi thực sự đi dạy học trò, vì vậy chúng tôi được sắp xếp theo sau giáo viên chủ nhiệm để làm những việc vặt.

 

Tần Hách Thư rất được lòng học sinh cấp 3, vừa bước vào lớp đã có một đám fan hâm mộ xin chữ ký.

 

May mà có giáo viên chủ nhiệm kiểm soát tình hình, các bạn học sinh nhanh chóng im lặng.

 

Tiếp theo, tôi và Tần Hách Thư theo giáo viên chủ nhiệm bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng kiểm soát được tình hình.

 

Tần Hách Thư không mất nhiều thời gian để hòa nhập với học sinh, bắt đầu xưng hô anh em với các bạn.

 

Buổi tối nghỉ ngơi, tôi đang sắp xếp đồ đạc trong văn phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào, mấy học sinh vội vã chạy vào:

 

[Cô Kiều, thầy Tần đánh nhau với lớp thể dục.]

 

Tôi ngẩn người chưa đầy hai giây, vội vàng chạy theo học sinh ra sân tập.

 

Đến nơi mới biết, cái đánh nhau này là đánh hoa tay.

 

Tôi:...

 

Nguyên nhân là do Tần Hách Thư dẫn một nhóm nam sinh chơi bóng rổ, tình cờ gặp phải nhóm học sinh thể dục này.

 

Đang chơi thì xảy ra mâu thuẫn, một đàn anh của lớp thể dục trẻ tuổi bồng bột nói Tần Hách Thư là tiểu mặt trắng.

 

Trong phút chốc, mũi nhọn đối đầu với lưỡi hái, không ai chịu thua ai.

 

Nói qua nói lại, hai bên bắt đầu nói lời cay độc.

 

[Ai cũng có lúc huy hoàng, đừng lấy một khoảnh khắc làm mãi mãi!]

 

[Một con phố từ Nam đến Bắc, hỏi thăm xem ai là cha!]

 

Phải nói là nếu so về giải phương trình thì Tần Hách Thư đã sớm nhận thua nhưng nếu nói về thành ngữ xã hội thì Tần Hách Thư chính là tổ sư.

 

[Trước khi đi giày phải đi tất, trước khi làm ông phải làm cháu, anh em!]

 

[Tôi đùa với anh thì anh phải cười, tôi cho anh mặt mũi thì anh phải nhận.]

 

...

 

Đúng lúc này, đài phát thanh cũng phát lên bản nhạc DJ sôi động, hai bên vô thức bắt đầu lắc lư theo nhạc.

 

Thật là một màn hoa tay đẹp mắt! Một khi lắc lên là trở nên tàn nhẫn, quên hết mọi thứ, liều lĩnh!

 

Thật là một màn hoa tay hùng tráng, phóng khoáng và nồng nhiệt!

 

Những chàng trai trẻ tinh thần phấn chấn lên rồi.

 

Video Tần Hách Thư đấu hoa tay với người khác nhanh chóng lọt top tìm kiếm.

 

[Mùi quá nồng, người chưa từng chơi không thể thành thạo như vậy.]

 

[Mọi người ơi, tôi hiểu mà, anh họ tôi hồi trẻ cũng từng chơi bời, anh ấy nói hồi đó Tần Hách Thư đúng là đại ca của cả khu phố!]

 

[???]

 

[Còn Kiều Dư nữa, trước đây họ chơi chung với nhau!]

 

...

 

Rất nhanh, cư dân mạng đã đào lại được video quay chậm chúng tôi chụp chung hồi đó.

 

Chúng tôi cùng nhau lắc hoa tay, cùng nhau chơi trò nặn người tuyết, còn có cả những bức ảnh đen trắng kèm theo những câu nói buồn.

 

#Tần Hách Thư chơi bời#

 

#Tần Hách Thư tinh thần trẻ trung#

 

#Kiều Dư tinh thần trẻ trung#

 

#Tần Hách Thư cút khỏi làng giải trí#

 

Càng ngày càng có nhiều thứ bị đào lại, những lời chỉ trích chúng tôi cũng ngày càng nhiều.

 

[Những kẻ chơi bời như thế này thì ai thích chứ?]

 

[Đề nghị cấm sóng, đừng làm hư thanh thiếu niên.]

 

[Giải trí Hoa ngữ đúng là đói rồi, ai cũng có thể chia một miếng bánh.]

 

[Hồi nhỏ tôi rất sợ những kẻ chơi bời này, vì chúng sẽ chặn đường đòi tiền, không đưa thì sẽ bị đánh.]

 

...

 

Áp lực dư luận ngày càng lớn, đạo diễn đã tạm dừng phát sóng trực tiếp, yêu cầu chúng tôi về nhà xử lý trước.

 

Trên xe, Tần Hách Thư tắt điện thoại của tôi.

 

[Em đừng xem điện thoại, nhiều người hâm mộ không lý trí có thể gửi cho em một số tin nhắn không hay.]

 

[Không sao, công ty em sẽ xử lý, họ rất có kinh nghiệm.]

 

[Ngay cả khi không xử lý được, đến lúc đó em cứ đổ hết lên đầu anh.]

 

...

 

Điện thoại của Tần Hách Thư liên tục đổ chuông nhưng anh không thèm nhìn.

 

[Xin lỗi, đã khiến em gặp họa vô cớ.]

 

Tôi lắc đầu, rất nghiêm túc cảm ơn anh.

 

[Tần Hách Thư, em vẫn luôn rất cảm ơn anh.

 

[Vì vậy, đừng bao giờ nghi ngờ bản thân, anh mãi mãi là người tốt nhất.]

 

Tần Hách Thư sửng sốt một chút, đột nhiên đưa tay ôm tôi vào lòng.

 

Tôi do dự một chút, không giãy giụa, nhẹ nhàng vỗ vai anh để ủng hộ anh.

 

9

 

Thời trung học, tôi luôn là một cô gái buồn tẻ, không có nhiều bạn bè, lúc nào cũng chỉ biết một mình.

 

Có thể với góc nhìn của người trưởng thành thì không có gì nhưng đối với hầu hết các nữ sinh tuổi mới lớn, cảm giác một mình đi ăn ở căng tin chẳng khác gì trời sập.

 

Lúc đó tôi rất sợ bị cô lập, cố gắng hòa nhập nhưng kết quả lại không như ý.

 

Tôi nhớ đó là một tiết thể dục, tôi lại bị bỏ rơi, một mình trốn trong nhà vệ sinh khóc.

 

Chị đại lúc đó đang nhai kẹo cao su đi vào.

 

Thấy tôi khóc, chị ấy cũng ngẩn người.

 

Đầu tiên đưa cho tôi một tờ khăn giấy, thấy tôi vẫn khóc, chị ấy gãi đầu rồi lại đưa cho tôi một viên kẹo cao su.

 

Tôi nắm chặt viên kẹo cao su tiếp tục nức nở, chị ấy thở dài, lục hết túi quần áo rồi đưa cho tôi một viên sô cô la.

 

[Đừng khóc nữa, sau này theo chị, chị bảo vệ em!]

 

Sau đó chị ấy trở thành chị đại của tôi.

 

Chị ấy học không giỏi, còn tôi lại thích xen vào chuyện người khác, thế là tôi quản việc học của chị ấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...